Wednesday, October 10, 2012

crap


Ngày nắng dịu dàng.
Chưa biết được chiều nay ra khỏi nhà thì như thế nào, nhưng bây giờ cảm giác mặt trời đang muốn làm ấm bên trong mình.
Rộn rã, rộn rã...Tiếng trẻ con học bên nhà hàng xóm vọng lên từ lúc mình còn trong chăn ấm. Nghe như từng tiếng thủy tinh với hàng đống kẹo đủ màu trong đó, riêng mình là chạm được âm thanh vỡ tan, cố gắng nhớ xem cái bản thân mình lúc bé có hồn nhiên như vậy không mà ghen tỵ hết cỡ. Lăn qua lăn lại với vài quyển sách, đến khi quyết tâm đi học bài Tiếng Pháp thì nhớ ra vở cho bạn mượn rồi :D
Cái kiểu bất cần của một buổi sáng muộn không biết do thời tiết hay do coffee. Mình vừa thích mà vừa ghét. Chỉ những lúc này mình vạch ra hàng đống thứ tốt đẹp cho mình, cho những mục tiêu và kế hoạch phía trước, những ý tưởng dở dang từ hồi mấy năm còn là một đứa trẻ. Nhưng một khi bước ra đường buổi chiều nay, điều tốt đẹp sẽ như bốc hơi đi đâu mất, để lại một cái nhìn hanh khô rồi an ủi mình "thôi, sao cũng được.."
Âm nhạc là điều còn lại của tất cả các phép màu. Âm nhạc như chiếc hộp Pandora của mình vậy, hy vọng, hy vọng...Sáng nay tìm được bài hát đã thích từ rất lâu. Lòng mình an nhiên, lòng người an nhiên. Những ngày này, mình không muốn ai đến và nói chuyện với mình cả, chỉ thích một mình trong khoảnh khác mông lung; tất cả mọi người đến, rồi đi. Gật đầu một cái cũng đủ phiền hà, gồng người lên nói chuyện như thể mình-rất-quan-tâm còn mệt hơn rất nhiều, à, và còn tỏ vẻ mình-rất-hiểu. Cho xin đi mọi người ạ, tôi không muốn dính líu đến bất cứ nỗi buồn nào lớn hơn tôi trong cái nhân loại này cả.
Vì thế mà hầu hết các bạn tuổi teen đều tự kỷ với cả muốn bỏ nhà đi đấy, có biết không?



0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com