Monday, November 28, 2011


"Cuộc đời dài rộng quá đôi khi lại rất buồn.."
Nhìn lại cuộc sống bằng những ngày rất xa, tựa như có thể căng mắt ra mà nhìn, nhìn đây, nhìn cho đau, cho rõ nhưng cố gắng mấy cũng đã thuộc về hai con đường khác nhau, đã cách xa nhau cả một cuộc đời. Giờ đây ai cũng lựa chọn cho mình một lối đi khác, cách xa người mà cũng cách xa nhau.
Cuối năm, thấy đáng sợ khi bước qua cái tuổi khác. Tôi 19, như thế này tôi chưa sẵn sàng để làm điều đó. Tại sao lại đẩy tôi đi? Tại sao, tại sao..Loay hoay với những cốc cà phê buổi sáng, buổi trưa và cặm cụi bên máy tính lúc khuya. Tự hỏi mình đang đi vào cái quỹ đạo nào, ngày vẫn thế, mùa vẫn thế chỉ có một phần nào trong tôi đang lặng lẽ rời bỏ.
Quay lại như những hố sâu, tôi không biết mình sẽ chết dần chết mòn nếu ở đây mãi.
 "Ai cũng muốn nuôi dưỡng một phần tình cảm trong mình. Đi một vòng chộn rộn ầm ĩ, lúc đứng lại hít thở, tình cảm muốn được nuôi dưỡng ngày càng mơ hồ và xa lạ. Thành phố vẫn luôn trẻ. Không phải bởi tuổi đời mà bởi những người sinh sống ở đó, bởi những tòa nhà liên tiếp mọc lên và những nỗi cô đơn có kích cỡ không thể chia sẻ. Thành phố xét cho cùng, cũng chỉ là một địa điểm được chọn lựa để hi vọng và ảo tưởng." - Phan Ý Yên

Sunday, November 20, 2011

Đây là hình dáng của cơn phẫn nộ trong lòng em, là màu sắc của khối u ám đang tan chảy từng mảng bên trong em.
Bọn họ không có quyền chạm vào con người em. Những sự tầm thường đó không thể nào đặt một ngón tay lên tâm hồn em, và không được phép chà đạp chúng.
Em là duy nhất. Em là cao quý. Em là người duy nhất biết mình là ai, em phải trân trọng bản thân mình trước khi bọn họ có thể làm thế. Em phải đạp đồ bản thân mình trước khi bọn họ có thể làm thế. Cuộc đời này là do em chọn.

Tuesday, November 15, 2011



Mùa đã bắt đầu với những đợt gió đông. Môi em nứt nẻ, hai gò má sạm đi vì lạnh. Gió lùa từng cơn vào cuống họng, mang theo cái bỏng rát của đất, của cát. Những ngày này nên bắt đầu buổi sáng bằng một ly trà nóng, em đã nghe ai nói như thế. Tưởng đã sống chung với cái lạnh gần như mọi năm, vậy mà đôi khi Dalat vẫn làm em cảm thấy lạ lùng. Như thể khi đã gắn bó với nơi này, cái lạnh ngoài da thịt cũng làm lòng mình thêm khô héo.
Hay là gần đây em cảm thấy thật buồn. Đi học hàng ngày, làm các bài báo cáo và xem film lúc khuya, cuộc sống không bận rộn cũng không quá nhàn tản. Các bạn em ở nơi xa về, họ trông đều hài lòng với bầu không khí hít ra thở vào mỗi phút. Em lại thấy chính mình thật đáng thương khi không lớn lên theo cách của mọi người. Cuộc sống chỉ tồn tại bằng thói quen, lặp lại trong chuyển động nhịp nhàng mà ngộ nhận rằng mình hạnh phúc, đến khi phải xoay xở với thói quen mới thì thu mình như quả ốc, đá qua đá lại bởi những con người khác, bởi những sự ngộ nhận hạnh phúc khác.
Em đứng từ đằng xa, nhếch môi mỉm cười. Gió lại ùa vào trong kẽ tóc, một chiếc chăn lông không đủ sưởi ấm qua mùa đông này. Người ta nói rằng mỗi cuộc hành trình đều có mục đích, có thành quả. Người ta laị nói rằng sống là một hành trình dài. Vậy mà em thấy cuộc hành trình ấy không có thành quả gì cả, ngoài việc khiến con người càng ngày càng hiện hữu sự cô đơn của mình.
Những ngày này em đọc "Và khi tro bụi". Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng chưa bao giờ em thật sự chạm vào được nỗi buồn sâu đến thế. Nổi buồn sâu hơn đáy của dòng sông, im ắng như một làn nước, bao quanh cuộc đời. Em nhận ra trong hành trình của mình, em luôn là kẻ ngốc đi lạc bởi đám sương mù mỏng ngăn cách với thế giới bên ngoài. Sương mù lâu ngày trở thành màu của khói. Khói trong lòng em, khói trong mắt em.
Từ lâu em đã thôi mong ước có một người bên cạnh để xóa tan sương mù trong em, sống chung với khói trong em. Nếu nói rằng em không muốn yêu là nói dối. Nhưng có lẽ trải nghiệm một mình thì chỉ nên lắng nghe  một mình. Từ lâu em đã coi cô đơn là bạn mà chẳng mấy khi sợ hãi hay giận dữ với nó. Cô đơn chìm sâu hơn nỗi nhớ của tình yêu, ngụp lặn trong ngõ ngách của tâm hồn và sẽ chẳng bao giờ mất đi.
Em những muốn nhìn vào gương mỗi sáng, tự cho mình một nụ hôn ấm áp vả nói rằng: Mọi thứ đều ổn. Đó có lẽ là điều nên làm nhất lúc này. Mùa đông dài và rộng, làm sao tránh khỏi cô đơn?

Wednesday, November 2, 2011

Mộng Dưới Hoa

Chưa gặp em tôi vẫn nghĩ rằng
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng
Mắt xanh lả bóng dừa hoang dại
Âu yếm nhìn tôi không nói năng

Ta gặp nhau yêu chẳng hạn kỳ
Mây ngàn gió núi đọng trên mi
Áo bay mở khép niềm tâm sự
Hò hẹn lâu rồi - em nói đi

Nếu bước chân ngà có mỏi
Xin em dựa sát lòng anh
Ta đi vào tận rừng xanh
Vớt cánh rong vàng bên suối

Ôi, hoa kề vai hương ngát mái đầu
Đêm nào nghe bước mộng trôi mau
Gió ơi, gửi gió lời tâm niệm
Và nguyện muôn chiều ta có nhau



Tôi cùng em mơ những chốn nào
Ước nguyền chung giấc mộng trăng sao
Sánh vai một mái lầu phong nguyệt
Hoa bướm vì em nâng cánh trao

Hy vọng thơm như má chớm đào
Anh chờ em tới hẹn chiêm bao
Dưới hoa tưởng thấy ngàn sao rụng
Hòa lệ ân tình nuôi khát khao

Bước khẽ cho lòng nói nhỏ
Bao nhiêu mộng ước phù du
Ta xây thành mộng nhìn thu
Núi biếc, sông dài ghi nhớ

Ôi, chưa gặp nhau như đã ước thề
Mây hồng giăng tám ngả sơn khê
Bóng hoa ngã xuống bàn tay mộng
Và mộng em cười như giấc mê..
 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com