Tuesday, November 15, 2011



Mùa đã bắt đầu với những đợt gió đông. Môi em nứt nẻ, hai gò má sạm đi vì lạnh. Gió lùa từng cơn vào cuống họng, mang theo cái bỏng rát của đất, của cát. Những ngày này nên bắt đầu buổi sáng bằng một ly trà nóng, em đã nghe ai nói như thế. Tưởng đã sống chung với cái lạnh gần như mọi năm, vậy mà đôi khi Dalat vẫn làm em cảm thấy lạ lùng. Như thể khi đã gắn bó với nơi này, cái lạnh ngoài da thịt cũng làm lòng mình thêm khô héo.
Hay là gần đây em cảm thấy thật buồn. Đi học hàng ngày, làm các bài báo cáo và xem film lúc khuya, cuộc sống không bận rộn cũng không quá nhàn tản. Các bạn em ở nơi xa về, họ trông đều hài lòng với bầu không khí hít ra thở vào mỗi phút. Em lại thấy chính mình thật đáng thương khi không lớn lên theo cách của mọi người. Cuộc sống chỉ tồn tại bằng thói quen, lặp lại trong chuyển động nhịp nhàng mà ngộ nhận rằng mình hạnh phúc, đến khi phải xoay xở với thói quen mới thì thu mình như quả ốc, đá qua đá lại bởi những con người khác, bởi những sự ngộ nhận hạnh phúc khác.
Em đứng từ đằng xa, nhếch môi mỉm cười. Gió lại ùa vào trong kẽ tóc, một chiếc chăn lông không đủ sưởi ấm qua mùa đông này. Người ta nói rằng mỗi cuộc hành trình đều có mục đích, có thành quả. Người ta laị nói rằng sống là một hành trình dài. Vậy mà em thấy cuộc hành trình ấy không có thành quả gì cả, ngoài việc khiến con người càng ngày càng hiện hữu sự cô đơn của mình.
Những ngày này em đọc "Và khi tro bụi". Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng chưa bao giờ em thật sự chạm vào được nỗi buồn sâu đến thế. Nổi buồn sâu hơn đáy của dòng sông, im ắng như một làn nước, bao quanh cuộc đời. Em nhận ra trong hành trình của mình, em luôn là kẻ ngốc đi lạc bởi đám sương mù mỏng ngăn cách với thế giới bên ngoài. Sương mù lâu ngày trở thành màu của khói. Khói trong lòng em, khói trong mắt em.
Từ lâu em đã thôi mong ước có một người bên cạnh để xóa tan sương mù trong em, sống chung với khói trong em. Nếu nói rằng em không muốn yêu là nói dối. Nhưng có lẽ trải nghiệm một mình thì chỉ nên lắng nghe  một mình. Từ lâu em đã coi cô đơn là bạn mà chẳng mấy khi sợ hãi hay giận dữ với nó. Cô đơn chìm sâu hơn nỗi nhớ của tình yêu, ngụp lặn trong ngõ ngách của tâm hồn và sẽ chẳng bao giờ mất đi.
Em những muốn nhìn vào gương mỗi sáng, tự cho mình một nụ hôn ấm áp vả nói rằng: Mọi thứ đều ổn. Đó có lẽ là điều nên làm nhất lúc này. Mùa đông dài và rộng, làm sao tránh khỏi cô đơn?

0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com