Monday, November 28, 2011


"Cuộc đời dài rộng quá đôi khi lại rất buồn.."
Nhìn lại cuộc sống bằng những ngày rất xa, tựa như có thể căng mắt ra mà nhìn, nhìn đây, nhìn cho đau, cho rõ nhưng cố gắng mấy cũng đã thuộc về hai con đường khác nhau, đã cách xa nhau cả một cuộc đời. Giờ đây ai cũng lựa chọn cho mình một lối đi khác, cách xa người mà cũng cách xa nhau.
Cuối năm, thấy đáng sợ khi bước qua cái tuổi khác. Tôi 19, như thế này tôi chưa sẵn sàng để làm điều đó. Tại sao lại đẩy tôi đi? Tại sao, tại sao..Loay hoay với những cốc cà phê buổi sáng, buổi trưa và cặm cụi bên máy tính lúc khuya. Tự hỏi mình đang đi vào cái quỹ đạo nào, ngày vẫn thế, mùa vẫn thế chỉ có một phần nào trong tôi đang lặng lẽ rời bỏ.
Quay lại như những hố sâu, tôi không biết mình sẽ chết dần chết mòn nếu ở đây mãi.
 "Ai cũng muốn nuôi dưỡng một phần tình cảm trong mình. Đi một vòng chộn rộn ầm ĩ, lúc đứng lại hít thở, tình cảm muốn được nuôi dưỡng ngày càng mơ hồ và xa lạ. Thành phố vẫn luôn trẻ. Không phải bởi tuổi đời mà bởi những người sinh sống ở đó, bởi những tòa nhà liên tiếp mọc lên và những nỗi cô đơn có kích cỡ không thể chia sẻ. Thành phố xét cho cùng, cũng chỉ là một địa điểm được chọn lựa để hi vọng và ảo tưởng." - Phan Ý Yên

0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com