Sunday, December 4, 2011



Billy Joel chưa bao giờ làm mình thất vọng. Ấm áp, vô cùng ấm áp.
Những lúc tâm trạng rơi vào trạng thái vô trọng lượng, hoặc lầm bầm với bản thân "Mình đang làm cái quái gì đây!?", hoặc thậm chí không thể nghĩ nổi một câu chữ rõ ràng. Billy Joel và "Lấp lánh" của Ekuni Kaori có lẽ là dòng chảy êm đềm nhất, đưa mình trôi đi giữa những mâu thuẫn, mệt nhoài.
Mệt nhoài, cả thể xác lẫn tinh thần. Đợt thi mid-term vừa rồi, biết mình được kết quả cao, thấy vui. Ít ra cũng  khá hơn khi được hoạt động, được biết rằng mình thật-sự-có thể-làm-một-điều-gì-đó. Cái sự "biết" đó đôi khi còn hiệu quả gấp ngàn lần hi vọng dựa dẫm.
Mùa đông như một hơi thở dài. Ngày trước đi với bạn, bảo rằng "2 đứa mình gầy thế này, không khéo sẽ bị gió thổi ngang qua Hồ Xuân Hương mất!" Tưởng là nói đùa, thế mà hôm nay mình bị gió thổi đi thật. Gió thổi từ cái hồ rộng lớn ấy, đẩy mình và chiếc xe lệch hẳn một làn đường. Không biết nên sợ hãi hay buồn cười. Bạn đi rồi, mình gặp bạn như gặp lại cái bóng của ngày hôm qua. Đừng giận mình, chỉ là không nói ra, nhưng chúng ta đều biết đã quá xa để trở về. Cố giả vờ để cứu vớt lòng kiêu hãnh, để níu kéo sự chuyển giao giữa thời điểm quá khứ-hiện tại-và tương lai.
Bạn lớp trưởng nói với mình "Nhìn U quả là 'rất' con gái Dalat!" Mình nhíu mày: "Là sao?"
Bạn nói "Không biết, chỉ cảm thấy vậy thôi."
Những muốn nói rằng: bạn ơi, chỉ là bạn chưa gặp nhiều người con gái Dalat đó :). Nhưng rồi lại thôi, biết nói ra cũng không để làm gì. Tận sâu trong lòng mình, mình đã hiểu cảm giác của bạn trong câu nói. Chưa bao giờ hiện rõ sự mong manh đến thế. Sự mong manh của bản thân mình, đó chính là khí chất "con gái Dalat" trong câu nói của bạn. Không chỉ có mình mới cảm thấy nó nữa, mà bây giờ mọi người cũng dần ảnh hưởng bởi làn khói đó.
Càng bước đi trong sự mong manh, càng biết rằng mình đang ở tận cùng của lằn ranh hiểm nguy. Muốn khóc quá, muốn khóc quá..
Nhìn những màu sắc nhạt nhòa dần xung quanh mình, hằng mong muốn trở lại thành một cô bé kiên cường, chai lì, không bị tô tô vẽ vẽ bằng những gam khói bụi, của vết thương, của cuộc sống.
Bây giờ không được như thế nữa. Ngắm nhìn mình mà cứ như nhìn một cuộc đời của ai khác qua ô cửa sổ, chỉ nhìn thôi, không hơn không kém. Rõ ràng biết cô gái ngoài cửa sổ ấy đang làm sai, nhưng đôi khi cái việc sửa sai cho thành đúng còn mang đến nhiều nỗi đau cho cả những người xung quanh cô ấy, hơn là giả vờ chấp nhận cái sai của hiện tại.
Phải đi tiếp, cô gái ạ.

0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com