Tuesday, October 2, 2012

Không lúc nào tôi thấy mình giống kẻ lang thang hơn lúc này.
Gồng người lên với cuộc sống đã khiến tôi trở thành một con thú non - bộp chộp, nóng nảy, cũng vừa là kẻ bị đi săn. Càng cố gắng vùng vẫy để trở lại cân bằng, càng nhận ra sự yếu đuối của mình. Đáng buồn thay, tôi không viết nhiều nữa, vì chẳng mấy chốc những thứ tôi viết sẽ biến thành một thùng xả cảm xúc công cộng, phân loại và nối đuôi nhau.
Điều cô đơn nhất là nhận biết mình cô đơn như thế nào. Tôi đã tự hứa coi cô đơn là bạn mà chẳng mấy khi sợ hãi hay giận dữ với nó, vậy nên khi bắt được cảm giác này lần nữa tôi thấy trong lòng mình thoải mái phần nào. Tôi vẫn còn nắm giữ được mình, chưa bị trôi dạt đi.
Mỗi ngày, tôi tự hỏi sao đối với người khác lại dễ dàng đến thế, lại đơn giản đến thế. Nói rằng tôi không ganh tỵ là nói dối, nhưng mà thấy người mình chùng xuống như trăm nghìn búa tảng đang ở trên đầu, trên vai. Tôi ghét phải nhìn bản thân mình lún dần vào vực sâu không đáy của một xã hội nghèo nàn, tạo một hình dung như bất cứ kẻ nào ở ngoài đường và sống như thể ta-thuộc-về-nơi-ấy. Thà rằng không biết, cứ để cho nó qua đi; quay lưng nhắm mắt làm ngơ với chính mình là điều rất đau đớn, rất đau đớn...
Những điều mà trước đây tôi hứa hẹn tha thiết là mình sẽ không làm, nhưng trong chặng đường của một người trưởng thành, tôi thấy mình không khác gì những người đi trước. Nhìn bên cạnh mình mới đây còn rất nhiều người cũng loay hoay tìm một lối đi, giờ chỉ tìm được họ trong tranh ảnh cũ, trong những quyển sách tôi đọc. Tôi thấy các bạn mình đang trở thành chính xác hình tượng người lớn bộn bề cơm-áo-gạo-tiền, mỉm cười không biết vậy có tốt hay là chưa. Trải nghiệm theo cách phản quan của cuộc sống, đuổi theo những quyền lợi cho mình; hệ quả là trở thành những con rối của tham vọng, hoặc đến lúc đếm nếp nhăn mà giật mình, hóa ra mình chưa được hưởng trọn vẹn tuổi trẻ, trên tay là một nắm đầy thứ gọi nghĩa vụ và trách nhiệm.
Khi buồn quá chỉ muốn lên giường mà ôm chăn, nghe lại bài hát cũ, mấy năm mà cứ tưởng như thập kỷ bất tận. Tôi nhớ nhà cũ, nhớ thật nhiều thứ...Ngày xưa thích ngổi trong lớp hiu hiu theo tiếng mưa, nay bước ra đường nhìn mưa mà thở dài thườn thượt, lại một ngày trôi qua trong thảm hại. Tôi tiếc tuổi trẻ của mình và thương bản thân đáng lẽ có được nhiều hơn. Điều khác biệt của tôi ngày ấy và bây giờ không phải là nỗi buồn, mà là cái nhìn.
Ngày xưa, cô độc nhưng kiêu hãnh.
Hôm nay, cô đơn và buồn bã. Tôi dần mất đi tự tin xung quanh mình, mất đi dấu vết của một cái tôi tươi đẹp để mà giữ lấy.
Chợt nhớ đến một đoạn trong Tiếng Người của Phan Việt. Khi anh chàng cười cười nói với cô rằng, anh đã thế này rồi mà vẫn chưa làm được gì hết. M ngước lên rồi mỉm cười:
"Tại sao cứ phải làm gì?"

0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com