Sunday, December 25, 2011

Chuyện vụn vặt những ngày lạnh.
Hôm qua là Giáng Sinh, năm nay mình (lại) đóng hoạt cảnh câu chuyện của Mary trên nhà thờ. Rét căm, Mary lại chỉ được mặc váy dài và khăn choàng mỏng bên ngoài, cứ phải cắn chặt răng để giữ cho bản thân khỏi run lên cầm cập. Vừa nhìn Chúa Jesus vừa mỉm cười, mình tự hỏi Mary ngày xưa đã cảm thấy như thế nào, khi ấy hẳn cô ấy vẫn là một cô bé tầm 17-18 tuổi. Tình yêu thương của một người mẹ trẻ dành cho con của mình vào giai đoạn mà người phụ nữ chịu quá nhiều bất công, chịu ném đá để hạ sanh một đứa bé khi chưa kết hôn. Mary có bao giờ cảm thấy yếu đuối, cảm thấy cô đơn hay nàng luôn cảm thấy hạnh phúc vì đứa bé trong bụng mình mà nàng biết đứa bé đó sẽ là Cứu thế của nhân loại?
Mình không tôn sùng Mary để xưng tụng cô như Đức Mẹ, nhưng mình nể phục nàng. Vào giây phút nhìn vào máng cỏ, ở trong không gian nghèo nàn như thế lại hiện lên tình yêu quá đỗi đẹp đẽ - của Đức Chúa Trời, của Chúa Jesus nằm trong máng cỏ và của Đức Thánh Linh hiện diện để che chở cho gia đình nàng. Mary mỉm cười dịu dàng, phút chốc mình cảm thấy thương thương cho bản thân, xót xa là thế, cô đơn là thế... vậy mà mình cũng không có cơ hội để một lần được nụ cười như nàng.
Mình yêu Chúa, nhưng ghét Giáng Sinh. Mình muốn cầu nguyện, nhưng mình ghét có ai bảo mình về tình yêu của Chúa, về tầm quan trọng trong việc cầu nguyện hằng ngày. Mình muốn đến với Chúa khi nào mình sẵn sàng, mình muốn nói chuyện với Ngài - không phải với sự sợ hãi khi nói với Đấng Tạo Hóa, là cha của nhân loại, nhưng trước hết, mình muốn đến với Chúa là cha của mình, là người bạn thân nhất của mình. Chúa biết điều đó, và mỗi khi mình yếu đuối như thế nào, Ngài ở bên cạnh mình. Thế là quá đủ. Trong cuộc đời này, mình tha thiết cảm tạ Chúa vì những ý muốn tốt đẹp của Ngài, ở trên mình. Cách sử dụng của Chúa không bao giờ giống như nhân loại. Mọi suy tưởng và hoài nghi của thế giới này về Đấng Sáng Tạo, chưa bao giờ gần với công việc lớn lao mà Ngài đã làm. Vì hơn hết Chúa là nhân từ.
Một ngày lạnh ngắt không muốn rời chiếc chăn, thấy mình gần con người như vậy mà không cảm thấy một hơi ấm nào của nhau. Không thấy cười nụ cười thật lòng, không thấy lặng lẽ lau nước mắt cho nhau. Nhiều mùa đông trôi qua như thế, liệu có khi nào trái tim của con người đóng băng? Hằng ngày con người đều đặn giam mình ở văn phòng rồi lại đều đặn giam mình ở nhà, nở một nụ cười qua loa với hàng xóm và chào hỏi khéo léo, cảnh giác. Niềm an ủi có lẽ là ngày cuối tuần -  ngày duy nhất được một mình với chiếc chăn bông ấm, đến tối lại lặng lẽ ngồi với chiếc TV, âm nhạc, phim ảnh, game show, talk show, reality show...hối tiếc vì mình để ngày cuối tuần trôi qua nhanh quá. Đến cả những niềm vui thật sự cũng ong ong trong đầu câu nói "đây có thực sự là niềm vui dành cho mình k?", "mình đã làm việc đủ chăm chỉ chưa? mình có xứng đáng được điều này không?" Con người chẳng bao giờ tự mình tin là họ xứng đáng đến khi có người nói cho họ biết điều đó.
Con người luôn tin vào sự độc lập tuyệt đối cho đến khi qua tuổi 30, sụt sịt đi dự đám cưới của người bạn thân nhất rồi xót xa "cô đơn thật chất lại chính là một dạng cầm tù tự do"...
Gần những ngày năm mới, khi không lại nói chuyện lan man. Cảm thấy mình sẽ chết dần chết mòn ở nơi này nếu không đủ can đảm làm một điều gì đó. Chỉ chưa phải thời điểm của mình, chỉ chưa phải thời điểm của mình thôi... Giấc mơ xa xôi đang đi tìm giấc ngủ ngon trong lòng, em thức giấc làm chi cho tôi thấy xót xa?
Uyên cố lên :)

0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com