Thursday, December 29, 2011


Có một thứ không bao giờ thay đổi trên thế giới này, đó chính là sự đổi thay.
Đôi khi sự đổi thay khiến con người ta cảm thấy bất lực. Không trải qua một giai đoạn cụ thể hay một biến cố có ảnh hưởng nhất định; chỉ là có người bảo "trông bạn khác quá..", "bạn thay đổi nhiều quá..", chúng ta cười qua loa rồi về nhà giật mình "ôi thật thế à.."
Sự đổi thay xuất phát từ bên trong, con người ai cũng cần thay đổi và phải thay đổi. Chẳng qua các nhân tố bên ngoài là chất xúc tác để đẩy nhanh quá trình đó mà con người giả vờ đổ lỗi cho thực tế, cho hoàn cảnh mà thôi. Khi đổi thay, mọi việc chúng ta làm đều khác. Chúng ta nói cũng khác, nhìn mọi thứ cũng khác, ngay cả cách ăn mặc hay suy nghĩ cũng khác.
Tôi cảm thấy từng tế bào trong con người mình đang dần thay đổi, một cách hấp thụ, rõ ràng. Một cái gì đó đang dần hình thành, không phải như việc chuyển đổi hoàn cảnh hay tạo ra một bản ngã cá nhân - tôi đã qua thời gian đó lâu rồi. Cũng không thể là trưởng thành, là lớn lên. Tất cả những điều tôi có thể nói, đó là một thế giới quan khác đang nảy nở trong tôi, khiến tôi nhìn nhận, suy nghĩ mọi việc với con mắt khác. Có lẽ do tôi đọc quá nhiều, tôi là người luôn dễ hòa tan mình với mọi thứ dù tốt hay xấu. Nhưng giả thiết này không đúng cho lắm.
Hôm nay tôi gặp bạn, bạn bảo tôi khác, tại sao vậy? Tôi im lặng và suy nghĩ mãi. Giá như tôi biết điều gì đó để nói cho bạn, nhưng mà tôi không biết. Giống như việc dấn thân vào một cuộc đời khác, sự thay đổi quá nhanh chóng khiến tôi cảm thấy mình như bị kẹt trong đám đông, mỗi ngày đẩy lên một chút, một chút...Bạn bảo tôi dạo này bừa bộn, không lo chỉn chu cho mình. Tôi nói phải, dạo này tôi để xuôi, tôi không hay có thói quen đưa tay lên sửa sang mái tóc, dạo này tôi cũng không thiết mua thêm quần áo cho mình, không thèm giặt mấy đôi giày cũ mèm từ lâu đã quăng vào một xó. Tôi cũng không thèm chăm sóc bản thân, người tôi mỗi ngày một ngày một ngày rộc đi, tôi biết chứ. Xương bả vai tôi nhô lên, tôi chỉ thèm uống coffee mỗi ngày và thức đến tận nửa đêm. Tôi bắt đầu sợ ánh đèn tuýp, tôi trốn mình trong chỗ tối. Tôi thèm khóc ban đêm, ngay cả ban ngày - nếu tôi muốn nước mắt cũng chực trào ra. Tôi muốn quẳng hết mọi thứ vào sọt rác, mỗi ngày thức dậy câu đầu tiên tôi nghĩ đến là "mẹ kiếp". Tôi cô đơn cùng cực. Tôi rơi vào trạng thái chơi vơi, trầm cảm. Tôi lao đầu vào và chán ngấy hết tất cả. Tôi tránh xa nỗi đau, đến gần với nỗi buồn.
Phải, nếu ai muốn biết thì đó chính là con người tôi lúc này. Sự thay đổi có đến bao giờ thì cứ mang tôi đi đi, cho tôi tránh xa hết chuyện của nhân loại, cho đôi mắt tôi ngày đêm không còn thấy màu của khói. Làm ơn..

0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com