Friday, March 30, 2012

Em là một cô gái chịu nhiều tổn thương. Nếu có ai hỏi em là người như thế nào.
Em đã lớn lên bằng những vết thương nhỏ, nhưng sâu hoắm. Chúng nuôi dưỡng em từng ngày, từng phút giây, cho em biết cái thế giới em sống thật sự trông như thế nào. Chúng bắt em phải vừa ý thức được bản thân mình, vừa ý thức dược sự cô độc, những chứa đựng mong manh trong tâm hồn lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Vậy, em đã sống phải căng thẳng cả thể xác và tâm hồn trong suốt 19 năm liền. Những vết thương đó, chúng dạy em cách để khiến mình không bị thêm nỗi đau nào khác từ thế giới bên ngoài, thế nên em ra đường, với sự phòng thủ chặt chẽ để trông mình không thất bại và cũng không chịu thêm thương tổn của họ.
Em thích gọi bọn họ, lũ người luôn cho rằng mình tự tin, mình thông minh, mình chủ động. Bởi vì họ được sinh ra trong môi trường dạy co họ thế giới luôn luôn tươi đẹp, rằng chúng ta phải tận hưởng chúng. Em căm ghét.
Em hòng đứng từ đằng xa, ngắm nhìn lặng lẽ và tạo cho mình nhiều vỏ bọc khác nhau. Em không cần người khác nhận ra giá trị riêng của em vì càng chịu nhiều đớn đau, em càng hiểu mình và yêu mình hơn ngày hôm qua.
Một con người thất bại khí anh ta thương hại chính mình.
Em không thương hại. Em yêu và xót xa con người mình khôn xiết. Không một ai xứng đáng chèn ép em, động vào con người em bằng sự kiêu hãnh ngu ngốc của họ. Nhưng em cũng sợ vô tình gây tổn thương với những tâm hồn khác ngoài bản thân mình, vì vậy em khép lại, chọn cho mình một góc kín đáo, và sống theo cách mọi người nghĩ em phải như thế.
Chưa một ai thực sự chạm vào được con người em. Em quá mệt với ý nghĩ ai đó sẽ san sẻ những nỗi buồn và cô đơn cùng mình, khi bạn sống quá lâu trong một tình trạng đóng băng cảm xúc, nghiễm nhiên nó trở thành một bộ mặt khác và ăn sâu vào tiềm thức của bạn.
Em là một. Cô đơn là một. Nỗi đau là một và nỗi buồn cũng vậy.
Nếu ai yêu em, họ phải yêu tất cả những thứ đó của em nữa.
Tất cả những điều em học, cốt là để hài lòng với cuộc sống này. Nếu em ngừng yêu thương, tâm hồn em sẽ chết dần chết mòn trong sự mục ruỗng. Đó là cách em dùng để đối diện với một ngày mới, khi ánh sáng ló lên, biết mình vừa qua một nỗi chơi vơi khác.

0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com