Saturday, December 10, 2011

Điều mà tôi học được trong những ngày này, đó là không bao giờ được vội vã. Thế giới này chính xác là những liên kết khép kín, và dù muốn hay không, vô vàn sợi dây nối liền sẽ tìm thấy bạn, luồn lách bạn qua những bản ngã cá nhân khác.
Chờ đợi cũng tạo nên những bước nhảy, đừng bao giờ nghĩ rằng bạn đang chờ đợi một cách vô ích. Vì chờ đợi là một thành tố, thậm chí là bước quan trọng nhất trong cuộc đời của bạn. Tôi đã nghĩ rằng mình bỏ phí thời gian, sợ hãi với việc con người không ngừng lớn lên, va chạm, cô đơn và bắt đầu lại hành trình y chang như thế. Nhưng giờ đây, tôi đang học cách thở, cái hít thở khác với những gì tôi đã được học từ lúc sinh ra. Không biết từ bao lâu rồi thời gian tồn tại như một ý niệm vội vã. Bạn biết không? Tôi đã chạy, tôi đang chạy. Tôi đang chạy và cái ý thức đó không thể giữ cho tôi dừng lại được. Tôi thật lòng không muốn đâu, nhưng cuộc đời sẽ bỏ quên tôi nếu tôi không chạy, những sợi dây liên kết tôi với thế giới này rồi sẽ đứt nếu tôi không chạy theo nó. Tôi như một chiếc xe lửa, ngày đêm chạy theo một đường ray vạch sẵn, không bắt đầu cũng không kết thúc, chỉ có một mục đích duy nhất là chạy mà thôi. Nhưng đáng buồn thay, đường ray đó không do tôi tạo nên, nó được tạo nên từ bàn tay ai khác. Chẳng có ai chợt nhớ rằng "Mình phải hỏi ý kiến chiếc xe lửa chứ nhỉ!" rồi chạy đến "Ê, chiếc xe cũ kỹ, mày muốn chạy như thế nào, hay là tao vẽ cho mày một con đường thật đẹp, thật dài nhé?!" Mọi người sẽ nghĩ con người này thật ngớ ngẩn.
Tôi cá là chúng ta - cả tôi và bạn, đều biết mình đang đi trên một lộ trình có sẵn, nhưng vì tự ái chúng ta không nói ra mà thôi. Chúng ta không nói ra để tự nhủ rằng mình khác, mình đang sống cho lòng kiêu hãnh, cho cái đẹp, cho hạnh phúc..Đó là lừa dối. Tệ hơn, đó là tội ác. Chúng ta tự mình làm đau mình, và đỗ lỗi cho con người, cho cuộc đời. Thật đáng thương.
Tôi đang nói đến sự không vội vã. Thế giới này đã đủ hối hả lắm rồi. Dù bạn chạy nhanh hay chậm, có nhởn nhơ hay đùa giỡn với thời gian; cái hành trình của bạn cũng sẽ không thay đổi. Không ai cho bạn một đường ray đẹp đẽ hơn vì bạn xứng đáng như thế cả. Không có người xấu, chỉ là những người muốn đi nhanh. Để đạt được như thế, họ tự nguyện đánh đổi. Không ai đấy họ vô hoàn cảnh đó cả, vì vậy đừng cố dùng lòng kiêu hãnh của mình để đỗ cho số phận. Số phận đã rất rộng lượng với bạn, chỉ là bạn đang tự hành hạ mình đấy thôi.
Tôi đã làm rất nhiều thứ, và giữa chừng, từ bỏ.
Tôi đã đọc rất nhiều, những thứ hay thật sự, những thứ không, và rồi cũng bỏ dở.
Tôi đã nghe rất nhiều, nhiều đến nỗi nó có thế hoàn thành một bản giao hưởng chậm cho cuộc đời của tôi, nhưng rồi cũng bỏ, bỏ dở hoặc bỏ quên.
Tôi đã mơ rất nhiều, những giấc mơ theo tôi đến tận ngày hôm nay, những giấc mơ rơi vương vãi trên con đường của sự sống. Để rồi một ngày nhìn lại, tôi đã tự vẽ nên một màng sương mù ngăn cách chúng, ngăn cách tôi.
Tôi nhìn bản thân mình, 2 lần một ngày, khuôn mặt tôi vẫn còn đó, nhưng tôi tự hỏi nó có đang nhắc nhở tôi một điều gì không? Có đang hối thúc tôi bỏ dở một thứ gì nữa không?..
Một cuộc đời đi ngang nhiều cuộc đời, nhiều cuộc đời bỏ quên một cuộc đời. Vậy là sau bao nhiêu năm, ngắm nhìn đủ hỉ, nộ, ái, ố của loài người, bây giờ tôi lại học bài học đầu tiên về sự sống.
Bạn ơi, tôi đang học cách thở.

0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com