Monday, March 19, 2012


"Hãy cứ vui chơi cuộc đời, đừng cuồng điên mơ trăm năm sau.."
Câu hát vang lên trong đầu em suốt cả ngày hôm nay. Uh, cứ vui chơi cuộc đời, đừng nhìn vào ngày hôm qua, hôm kia của em nữa. Cho ta biết đời còn đáng để yêu.
Đáng để sống.
Đáng để yêu.
Em dần dần trưởng thành hơn, dịu dàng hơn, bớt mộng mị hơn. Em đã là một thiếu nữ rồi đấy. Nó in dấu cả trên gương mặt em, nụ cười của em.
Đôi khi những điều xảy ra không hề có dấu hiệu tiên đoán, tự nhủ mình phải can đảm hơn nhưng vẫn làm em hụt hẫng chút ít. Chẳng hạn như bạn của em kết hôn, một đám cưới bất ngờ nhưng vẹn toàn, trong khi em vẫn chưa hề biết đến cảm giác yêu thương. Và có khi là, rất nhiều năm nữa, khi các bạn của em đã dần dần bước đi trên con đường của họ; em vẫn ở đây, hát câu hoan ca cho lòng bớt nhọc nhằn.
Được yêu không hề hạnh phúc. Yêu được mới là hạnh phúc. Dù cho cuộc đời có quẳng cho ta bao nhiêu cơn mộng mị, khó nhọc thì trong đêm sương gió vẫn hiện lên một gương mặt cho ta nhớ về, có phải không?
Có phải không khi em đã nặng lòng rồi, với tuổi trẻ của em ở một nơi nào đó. Có phải không khi mỗi buổi sáng thức dậy, vẫn muốn mỉm cười với mình và tự nhủ: "đi thôi". Có phải không khi vẫn muốn khóc cho những cuộc tình phim ảnh, những cô đơn hiện đại và thành phố không ngừng lớn lên.
Em chỉ sống với những điều mình yêu, mình thấy, mình tin. Giữ cho em một trạng thái yên lành.
Em không có gì phải hối tiếc.

0 comments:

Post a Comment

 
 
Copyright © frida.
Blogger Theme by BloggerThemes Design by Diovo.com