Người ta nói rằng, người lớn và trẻ con, không biết ai sẽ học được của ai nhiều hơn.
Con lại nghĩ nếu cứ mãi mãi là trẻ con thì thật tốt. Con nghĩ đến những gì làm nên con người con, những hình ảnh và âm thanh vụt lên như một khu vườn. Chúa ơi, nếu vậy, Ngài là cơn mưa của con.
Chúa là cơn mưa, khi những giọt nước chạm vào da thịt con, con thấy được tươi mới. Không những xóa đi những nỗi buồn như khói ám ảnh trong con, Ngài còn đổ xuống cơn mưa của tình yêu và sự thấu hiểu.
Con hay chật vật với từ ngữ của mình. Con hay nghĩ, không biết lời cầu nguyện của con có thật sự xuất phát từ đáy lòng con hay không, có thật sự vang vọng trong trái tim con hay không. Nếu không, chúng chỉ là những từ ngữ sáo rỗng. Chúa của con, con hay nói nhiều về tình yêu thương, về ân điển và sự chia sẻ. Con hay cảm ơn Chúa về sự cứu rỗi của Ngài, nhưng đôi khi con quên mất cái đẹp của ngôn ngữ từ những điều giản dị. Con vẫn chưa thật sự hiểu và chạm vào những trải nghiệm của con một cách thấu đáo, như cách Ngài đã ban cho con. Trong lời cầu nguyện của con luôn có những khoảng trống, con thường dành một ít thời gian để nghĩ xem nó là gì nhưng đôi khi nó không đến với con. Và con lại nói với Chúa những điều gì đó như một thói quen, một cỗ máy được lập trình sẵn.
Những ngày này con hay nghĩ về nỗi buồn. Thật lạ là từ khi con kinh nghiệm được Chúa, mỗi khi điều gì nhói lên trong lòng con, con lại muốn quan sát và cảm nhận nó thật kĩ. Con muốn hiểu trái tim con, vì con nghĩ rằng nếu con nghe thật kĩ trái tim của mình, con sẽ nhín thấy được Chúa.
"Blessed are the pure in heart; for they will see God." Matthew 5:8
Bản ngã của con đầy sự yếu đuối và nông cạn. Con thấy thật khó để hình dung được một bức tranh toàn vẹn về chính con, hay những người khác. Con tin rằng khi con tìm kiếm Chúa, khi con được trải nghiệm và tương giao với Chúa một cách cá nhân, Chúa cũng sẽ chỉ cho con những điều về bản thân con nữa. Con bước đi mỗi ngày nhờ Ngài tưới cơn mưa tươi mới trong con. Con luôn thấy điều đó thật đẹp.
Cơn mưa, ánh sáng và coffee.
Tới bây giờ thì con cảm thấy như vậy. Con cũng nghĩ rằng, mỗi người có một cách nhận thức và hình ảnh khác nhau. Con từng cảm thấy rất buồn cười khi nhiều người nói về những điều nhỏ rất nhỏ trong đời sống của họ và làm nó quan trọng lên rất nhiều. Nhưng hôm nay con nhận ra rằng, có thể đối với vài người cây bút máy chỉ là cây bút mày, nhưng với một người khác cây bút máy là cả kho báu. Có nhiều người đi qua cơn mưa, và nghĩ rằng cơn mưa chỉ là con mưa, bước trong ánh sáng và nghĩ rằng ánh sáng chỉ là ánh sáng.
Chúa ơi, Chúa là cơn mưa của con, cũng là ánh sáng của con nữa. Con được chạm đến Chúa qua những điều thật giản dị và đẹp đẽ trong cuộc sống của con. Ngay cả trong nỗi buồn của con, con cũng cảm thấy sao mà nó êm đềm đến thế. Chúa là coffee của con, nguồn cảm hứng của con và năng lượng của con. Những buổi sáng con cần coffee, những buổi tối con cũng cần coffee nữa.
Nhiều người gặp con thì nói rằng sao con càng ngày càng gầy như vây. Con cũng thấy hơi buồn cười, sao con càng ngày càng gầy như vậy, gầy hư hao. Chắc tại mùa xuân, mùa mưa chăng? Cảm ơn Chúa vì con thức khuya chỉ gầy hơn chứ không bị nổi mụn. Cảm ơn Chúa chăm lo cho con, vì con ghét bị bệnh lắm, ghét kinh khủng! Con ghét uống thuốc, vì nó có mùi và nhìn nó lạnh tanh. Con không hiểu nữa, nhưng con biết Chúa là viên thuốc của con, chỉ cần cái chạm nhẹ của Chúa con có thể nhảy múa và hát như một đứa trẻ, Chúa là "happy pills" của con. Dĩ nhiên con không thể so sánh Chúa như vậy mỗi khi cầu nguyện chỗ đông người được, nhưng con nghĩ rằng mỗi khi chúng con đến với Ngài, con ca ngợi Chúa vì ân điển, tình yêu, vinh hiển và sự nhân từ của Chúa, con sẽ hình dung Ngài đến với con như cơn mưa vậy.
Chúa còn là khu vườn nữa. Khu vườn thì luôn tràn đầy những điều bí mật, hôm nay con khám phá ra loại hoa này, hôm sau con sẽ ngạc nhiên vì loại hoa khác. Khu vườn có hương thơm, ánh sáng và thật rộng lớn. Một nơi mà con có thể hoàn toàn là chinh con, không co rúc lại, không phòng thủ gì hết. Trong khu vườn đó con yêu và được yêu. Con chỉ mới rón rén và he hé mắt nhìn khu vườn đó thôi, nhưng con tin rằng qua thời gian con sẽ khám phá được nhiều loại hoa hơn, con sẽ ở mãi trong khu vườn đế có hương thơm như những loài hoa đó vậy. Khu vườn thì luôn tràn đầy những điều bí mật mà, nhưng là những điều bí mật thật đẹp. Con tin rằng con sẽ lớn lên trong khu vườn đó, chạm vào nó và hiểu nó như Chúa hiểu và yêu con vậy. Con sẽ kiên nhẫn và bước theo ánh sáng. Thỉnh thoảng trong vườn sẽ có cái lá rụng hay vài con sâu, nhưng đó là những con sâu tốt, Chúa đem đến cho con để con có sự trưởng thành mới và trở nên con người Chúa muốn con trở thành.
Thursday, March 21, 2013
Wednesday, March 6, 2013
Vẫn còn là những điều kỳ lạ, nối tiếp lên nhau, nhưng con sẽ không chôn chặt nó một mình. Con muốn gắn những thắt nút đó với Chúa của con.
Đôi khi con vẫn thèm hút thuốc, mặc dù con không biết con có thật-sự-hút-thuốc không nữa. Con thèm ngửi mùi khói, con thèm cái vị đắng đắng dưới cổ họng. Con thèm đôi môi khô rát, thèm cái dáng ngồi, thèm cái ánh hư hao dưới đèn đó. Thèm cái chậm lại, gần như âm nhạc đang thở trong con. Con tin rằng mình đang hòa hợp với thế giới, và từng bước con đi là cái gì đó rất socialization. Nhưng đôi khi con bối rối quá, đôi khi con như chỉ muốn lùi lại một bước, đứng trong cái góc của con, quan sát hết thảy những điều này. Khó cho con nữa, Chúa ơi. Vì điều gì đang níu giữ con, nỗi sợ, cô đơn, thiếu can đảm...Và những ý nghỉ đó lại trở nên thật trong đầu con, ví như, nếu như con có thể không ngày nào cũng tự nhủ mình bình an, thỏa vui, yêu thương, trắc ẩn...Nếu như, con có thể giữ lại một phần nào đó tổn thương trong mình, cô đơn trong mình. Vì như có một ngày nào đó, con nói rằng, Chúa ơi con thật sự muốn ở một mình, con chọn sự cô độc như vậy. Ngài vẫn sẽ không rời con chứ, Ngài sẽ kiên nhẫn, chờ con chứ. Nếu con bỏ cuộc thì sao, Ngài có ngừng yêu thương con? Nếu như trái tim con trở nên hoang dại, Chúa sẽ chữa lành những lỗ hổng trong người con?
Chúa ơi, chỉ là, con không thể tưởng tượng được những gì con chưa có. Con có nhiều khi trách và chán ghét bản thân con lắm. Con chỉ không thể hình dung ra, một con khác má ửng hồng, chạy tung tăng, không ràng buộc, tự do, lúc đó con mới cảm nhận được yêu thương thật sự phải không?
Chúa ơi, xin tha thứ cho con. Nhưng khi con nói những xúc cảm thật sự của con, con nghe trái tim con khẽ nhói lên, và con cố nắm giữ nó. Tất cả mọi thứ trôi tuột qua tay con, như bóng bay. Con càng đuổi, nó càng bay. Chúa có thể xích lại gần con hơn không? Để con không phải chạy, để con không phải chạy...
Con đuổi bắt điều gì trong tâm hồn con, tâm linh con, con muốn Ngài. Con muốn Chúa.
Tất cả như flash, flash, vụt sáng trong tâm trí con. Con nhớ con.
Con nhớ hoang dại của con, cô đơn của con. Con nhớ nhiều lắm.
Chúa ơi, con tin là Ngài sẽ lấp đầy chúng với những thứ khác, với cái đẹp thật sự.
Con giao phó hết, tất cả thuộc về đời sống con, cho Chúa. Xin Chúa sử dụng con theo cách Ngài,
Đôi khi con vẫn thèm hút thuốc, mặc dù con không biết con có thật-sự-hút-thuốc không nữa. Con thèm ngửi mùi khói, con thèm cái vị đắng đắng dưới cổ họng. Con thèm đôi môi khô rát, thèm cái dáng ngồi, thèm cái ánh hư hao dưới đèn đó. Thèm cái chậm lại, gần như âm nhạc đang thở trong con. Con tin rằng mình đang hòa hợp với thế giới, và từng bước con đi là cái gì đó rất socialization. Nhưng đôi khi con bối rối quá, đôi khi con như chỉ muốn lùi lại một bước, đứng trong cái góc của con, quan sát hết thảy những điều này. Khó cho con nữa, Chúa ơi. Vì điều gì đang níu giữ con, nỗi sợ, cô đơn, thiếu can đảm...Và những ý nghỉ đó lại trở nên thật trong đầu con, ví như, nếu như con có thể không ngày nào cũng tự nhủ mình bình an, thỏa vui, yêu thương, trắc ẩn...Nếu như, con có thể giữ lại một phần nào đó tổn thương trong mình, cô đơn trong mình. Vì như có một ngày nào đó, con nói rằng, Chúa ơi con thật sự muốn ở một mình, con chọn sự cô độc như vậy. Ngài vẫn sẽ không rời con chứ, Ngài sẽ kiên nhẫn, chờ con chứ. Nếu con bỏ cuộc thì sao, Ngài có ngừng yêu thương con? Nếu như trái tim con trở nên hoang dại, Chúa sẽ chữa lành những lỗ hổng trong người con?
Chúa ơi, chỉ là, con không thể tưởng tượng được những gì con chưa có. Con có nhiều khi trách và chán ghét bản thân con lắm. Con chỉ không thể hình dung ra, một con khác má ửng hồng, chạy tung tăng, không ràng buộc, tự do, lúc đó con mới cảm nhận được yêu thương thật sự phải không?
Chúa ơi, xin tha thứ cho con. Nhưng khi con nói những xúc cảm thật sự của con, con nghe trái tim con khẽ nhói lên, và con cố nắm giữ nó. Tất cả mọi thứ trôi tuột qua tay con, như bóng bay. Con càng đuổi, nó càng bay. Chúa có thể xích lại gần con hơn không? Để con không phải chạy, để con không phải chạy...
Con đuổi bắt điều gì trong tâm hồn con, tâm linh con, con muốn Ngài. Con muốn Chúa.
Tất cả như flash, flash, vụt sáng trong tâm trí con. Con nhớ con.
Con nhớ hoang dại của con, cô đơn của con. Con nhớ nhiều lắm.
Chúa ơi, con tin là Ngài sẽ lấp đầy chúng với những thứ khác, với cái đẹp thật sự.
Con giao phó hết, tất cả thuộc về đời sống con, cho Chúa. Xin Chúa sử dụng con theo cách Ngài,
Monday, January 21, 2013
Con không biết điều gì đang níu giữ con, Chúa ơi.
I want to let it go, but I don't even know what holds me back, I don't know what is the anchor. It's not a feeling. Nếu nó là vật hữu hình, có phải dễ hơn để từ bỏ nó không. Như là một cái SNAP! and I'm into it, con không biết đó là gì nhưng it's so sad, I don't know how to express it. Nó níu giữ con bất cứ nơi đâu, khi con đi học, khi con ở nhà, thậm chí khi con lái xe, điều gì đó choáng ngợp lấy con và con chỉ thấy deeply một nỗi buồn.
Và bất lực. I have to keep my eyes so hard not to cry, people would think I'm crazy.
Giấc mơ đáng sợ nhất của con là những cái lò xo. Những cái lớn và những cái nhỏ níu giữ nhau, những tiếng then thét như giấy nhám trên bảng đen.
Cuối cùng là emptiness. Completely emptiness. Im lặng, không có điều gì vây lấy con, và con không cảm nhận được bất cứ thứ gì. Emptiness. Con trôi bồng bềnh, bồng bềnh...
I want to let it go, but I don't even know what holds me back, I don't know what is the anchor. It's not a feeling. Nếu nó là vật hữu hình, có phải dễ hơn để từ bỏ nó không. Như là một cái SNAP! and I'm into it, con không biết đó là gì nhưng it's so sad, I don't know how to express it. Nó níu giữ con bất cứ nơi đâu, khi con đi học, khi con ở nhà, thậm chí khi con lái xe, điều gì đó choáng ngợp lấy con và con chỉ thấy deeply một nỗi buồn.
Và bất lực. I have to keep my eyes so hard not to cry, people would think I'm crazy.
Giấc mơ đáng sợ nhất của con là những cái lò xo. Những cái lớn và những cái nhỏ níu giữ nhau, những tiếng then thét như giấy nhám trên bảng đen.
Cuối cùng là emptiness. Completely emptiness. Im lặng, không có điều gì vây lấy con, và con không cảm nhận được bất cứ thứ gì. Emptiness. Con trôi bồng bềnh, bồng bềnh...
Subscribe to:
Posts (Atom)